“Những người phụ nữ xinh đẹp tôi từng làm tóc – và sự thật sau nụ cười của họ”
Tôi từng làm tóc cho hàng trăm, hàng ngàn người phụ nữ.
Từ cô gái mới lớn đến mẹ bỉm sữa, từ nhân viên văn phòng
Có những người bước vào salon với nụ cười rạng rỡ.
Cũng có những người ngồi trước gương, cố giấu đi đôi mắt đỏ hoe.
Họ đều rất đẹp.
Mỗi người một vẻ, một thần thái.
Có người trẻ trung đầy sức sống. Có người trưởng thành, khí chất khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Nhưng có điểm chung là… rất nhiều trong số họ đang cô đơn, hoặc đã từng tan vỡ trong hôn nhân.
Tôi từng hỏi một chị khách quen – xinh đẹp, luôn ăn mặc chỉnh chu:
– Chồng chị chắc tự hào lắm nhỉ, vợ vừa đẹp vừa giỏi thế này?
Chị ấy cười nhẹ, đáp một câu mà tôi không bao giờ quên:
– Chồng em nói: “Em giỏi quá, anh thấy… áp lực.”
Rồi anh ta ngoại tình. Vì một cô gái “biết điều hơn”.
Tôi đã lặng người.
Không phải vì tôi chưa từng nghe.
Mà vì tôi nghe chuyện này quá nhiều.
Phụ nữ ấy mà – nhiều người xinh đẹp, giỏi giang nhưng lại đau lòng vì lấy nhầm người.
Họ không thiếu tình yêu, không thiếu sự chăm sóc, càng không thiếu sự nỗ lực.
Nhưng họ thiếu một người đàn ông có tâm – có tầm – và có sự bao dung.
Họ từng cố gắng thay đổi bản thân, hi sinh để giữ gìn gia đình.
Họ từng nghĩ rằng “nhẫn nhịn một chút cho yên ấm”.
Nhưng rồi họ nhận ra:
Mình đẹp – mà cứ phải sống nhỏ lại cho vừa lòng người khác.
Mình giỏi – mà bị cho là “khó yêu”.
Mình biết điều – mà vẫn không đủ để được yêu tử tế.
Có chị từng nói với tôi:
– chị muốn làm tóc cho thật đẹp. Không phải để quyến rũ ai. Mà là để nhắc mình rằng: chị xứng đáng rực rỡ, ngay cả khi chẳng có ai bên cạnh.
Tôi nghe mà vừa thương, vừa khâm phục.
Người phụ nữ ấy – họ không chọn cô đơn.
Họ chọn sống đúng giá trị của mình.
Họ thà sống một mình bình yên, còn hơn ở bên người khiến họ tổn thương mỗi ngày.
Là người làm nghề tóc, tôi không chỉ làm đẹp cho mái tóc.
Tôi còn lắng nghe, thấu hiểu, và đôi khi – là người chứng kiến hành trình một người phụ nữ vực dậy sau đổ vỡ, trở lại mạnh mẽ hơn
Tôi tin rằng:
Phụ nữ càng biết yêu bản thân, càng xứng đáng với một tình yêu xứng tầm.
Không cần phải chờ ai đến cứu mình.
Họ đã, đang và sẽ tiếp tục sống rực rỡ – như một bông hoa đẹp chưa có chủ, không phải vì không ai muốn, mà vì chưa ai đủ xứng đáng.
Và tôi, mỗi lần chải tóc cho họ, uốn từng lọn tóc, nhuộm từng màu sắc…
Tôi chỉ mong một điều:
“Người đàn ông bước đến với chị sau này, hãy nhìn thấy ánh sáng trong mắt chị. Đừng dập tắt nó, mà hãy cùng chị giữ cho nó luôn rực rỡ.”